Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 249: Vùng đất bị bỏ hoang


Bologo phải mất vài phút để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra qua lời kể của Amy.

“Ta không biết có việc gì, nhưng ngươi đột nhiên bất tỉnh rồi ngã xuống”, Amy nhớ lại, “Dù ta có gọi thế nào thì ngươi cũng không trả lời”.

"Sau đó là rơi, rơi mãi không thôi. Ta nghe lời ngươi, không giải trừ Năng lượng bí mật để không rời khỏi cơ thể của ngươi, sau đó chúng ta rơi xuống bóng tối này... Ngươi bị va đập, máu me be bét, tay chân gãy sạch, đến mức không còn hình người."

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, Amy đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, cảm giác sống trong một cái xác thật không vui chút nào.

"Ta đã chết phải không?"

"Đúng... ta đợi rất lâu mà mãi không thấy ngươi tỉnh lại. Sau đó ta đã giải trừ Năng lượng bí mật để tách ra khỏi ngươi. Ta dùng rất nhiều biện pháp nhưng đều không thể đánh thức ngươi."

Giọng Amy hơi run lên, đối với nàng, đây quả thực là quãng thời gian không khác gì một cơn ác mộng.

"Ta còn tưởng ngươi lừa ta về sự bất tử, ta cứ ngỡ rằng ngươi đã thực sự chết đi."

Trong khoảng thời gian này, Amy thường xuyên ngồi bên cạnh xác của Bologo, không ngừng nói chuyện với Bologo, hi vọng hắn sẽ hồi đáp.

Bây giờ ngẫm lại, trông cứ như kiểu đang nói chuyện với một cái xác chết, nghe thật điên rồ.

"Không, chỉ là trong một số trường hợp đặc biệt, ta sẽ mất một chút thời gian để phục sinh", Bologo an ủi Amy, "Chỉ là không ngờ rằng thời gian lần này lại lâu như vậy".

Đây là điều mà Bologo không hiểu, lần phục sinh này của hắn mất quá nhiều thời gian. Lẽ ra nhờ lượng Aether được tăng cường bởi Amy, hắn sẽ có đủ Aether để bổ sung cho bản thân và phục sinh rất nhanh mới đúng.

Nhìn Amy, nàng đang ngồi ngay cạnh, mặc quần áo của Bologo, trông như một đứa trẻ vô gia cư. Ngoại hình của Bologo cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vì đã bị Amy lột mất áo khoác ngoài, Bologo trông y hệt một kẻ lang thang bị người ta cướp sạch.

Nhìn theo cách này thì trang phục của cả hai khá ăn khớp với nhau.

Bologo xoa mạnh hai bên thái dương để tỉnh táo hơn, rồi lấy con dao gấp duy nhất còn sót lại trên thắt lưng ra và đi về phía Amy.

"Đứng lên."

Amy rất nghe lời, đứng lên luôn, sau đó Bologo nói: "Giơ tay lên".

Dùng dao gấp, Bologo cắt đi một ít vải để sửa lại áo khoác của mình cho vừa vặn hơn, nếu không thì Amy đi đường sẽ trông rất phong phanh.

Amy có vẻ hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng Bologo sẽ làm mấy chuyện như này, còn Bologo cũng chẳng buồn giải thích gì cả.

Bologo vẫn nhớ cảnh trong phim, lúc Sido nói rằng mình muốn dùng phòng vệ sinh, nhưng thám tử lại bảo Sido có thể đến bãi cỏ để giải quyết.

Mặc dù Sido là một con chó săn, nhưng nó lại sở hữu ý thức và cảm giác xấu hổ của một con người. Nhìn nhận theo cách này thì đại khái Bologo cũng có thể hiểu Amy, vì vậy hắn muốn tôn trọng suy nghĩ của nàng.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, người Bologo vẫn còn hơi lắc lư, miệng thì tự lẩm bẩm.

"Không biết Palmer có chết hay không... Chắc là không, cái tên này luôn gặp may vào những thời điểm quan trọng."

Sau đó Bologo nhớ đến Trái tim bất diệt đã bị Nhà ảo tưởng cướp mất. Hy vọng rằng Jeffrey và những người khác có thể ngăn hắn lại. Mà kể cả khi Nhà ảo tưởng có thể trốn thoát thành công với Trái tim bất diệt, thì hẳn cũng sẽ bị đưa vào danh sách săn lùng của Cục Trật tự.

Điều quan trọng nhất là Nhà ảo tưởng sẽ không bao giờ nghĩ rằng Amy lại đang ở trong tay mình? Không chỉ ở trong tay của mình, mà còn không may rơi vào Khe nứt lớn cùng mình…

Nghĩ đến đây, Bologo ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh sáng mờ ảo phía trên.

Sau một hồi im lặng, Bologo mới ngạc nhiên thốt lên.

"Chúng ta thực sự rơi vào Khe nứt lớn?"

Đối với sự thực này, Bologo vẫn có gì đó không thể chấp nhận nổi, mình thế mà lại rơi vào nơi sâu nhất của Khe nứt lớn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hơi giật mình.

Điều này không khỏi khiến Bologo nhớ lại những trò đùa về Khe nứt lớn mà hắn và Palmer thường nói với nhau khi làm nhiệm vụ ở hành lang trên không.

Không bao giờ tưởng tượng rằng mình thực sự sẽ có một ngày được đi thực nghiệm, mà cái cách ngày này đến cũng thật tình cờ.

“Ngươi nghĩ nó sâu bao nhiêu?” Bologo hỏi.

"Không biết."

"A? Ta cứ nghĩ rằng ngươi có thể đo đạc nó." Bologo nói một cách tiếc nuối.

“Ta là một con rối giả kim, không phải một hộp công cụ đa năng.” Amy phàn nàn.

Bologo nhìn Amy, hơi cau mày, rồi thở dài, "Sau khi leo ra ngoài, ta phải trang bị thêm một con dao quân dụng đa năng cho ngươi".

"A?"

Bologo vừa vẫy tay vừa cười, mắt lại nhìn về phía trên cao, hắn đã đến gần vách đá, sau đó đặt tay lên nó và thử trèo lên.

Nhờ Chinh Chiêu Chi Thủ, Bologo có thể lần lượt tạo ra các bệ nâng trên vách đá để leo lên mặt đất.

Nhưng hắn vừa định giải phóng Năng lượng bí mật thì bị Amy ngăn lại.

"Ngươi đang làm gì thế?" Bologo nghi ngờ hỏi.

"Trong lúc ngươi chết, ta đã đi thăm dò môi trường xung quanh, rồi phát hiện ra một vấn đề rất nguy hiểm."

Amy nói, quầng sáng xanh trong mắt mờ đi, chỉ còn lại một tia sáng xanh mờ nhạt le lói.

"Nơi này không có Aether."

...

Một cơn gió lạnh thổi qua, trên mặt đất trắng xám hoang vắng, một vết nứt kinh khủng trông như một vết thương khổng lồ, mở ra con đường dẫn xuống vực sâu.

Fanny đeo thị kính Aether đứng bên rìa của Khe nứt lớn, cẩn thận quan sát dòng chảy Aether phía dưới.

Năng lượng Aether bí ẩn này tràn ngập khắp mọi nơi trên thế giới như không khí. Giống như một làn gió, một lượng lớn Aether thường tụ lại với nhau, dâng trào như một luồng không khí, rồi dệt nên từng đường cong như những sợi tơ.

Trong tầm nhìn của Fanny, dòng chảy Aether ngập tràn khắp mọi nơi, nhưng khi nàng di chuyển ánh mắt, càng nhìn về phía dưới của Khe nứt lớn, ánh sáng của dòng Aether càng mờ đi, thậm chí không còn chút ánh sáng trong nơi sâu nhất của Khe nứt lớn, nó trống rỗng.

Điều này không phải do thị kính dòng chảy Aether bị hỏng, mà là vị trí mà nó quan sát được không tồn tại Aether.

Trên thế giới cũng thường xuyên xảy ra tình trạng này, Học phái Bản Nguyên có thể xua tan toàn bộ Aether trong khu vực, khiến nơi đó rơi vào trạng thái Aether chân không.

Nhưng khi Fanny quan sát, bên trong và các tầng sâu của Khe nứt lớn hoàn toàn rơi vào trạng thái Aether chân không, không hề có chút sức mạnh nào dâng trào.

"Đây là tình hình hiện tại. Đáy của Khe nứt lớn đã ở trong trạng thái Aether chân không từ rất lâu rồi. Dù là người thường hay Người thăng hoa, thì nó đều có thể coi là vùng cấm đối với sự sống, ngay cả với một kẻ bất tử như Bologo."

Một giọng nói vang lên từ phía sau Fanny. Người vừa lên tiếng là Hart, hắn đang giải thích tình hình cho những người khác.

"Theo thông tin mà các ngươi cung cấp, khả năng bất tử của Bologo cần một lượng Aether nhất định để kích hoạt. Bọn ta không biết hắn ở trong trạng thái nào khi rơi xuống, nhưng hiện tại rất có thể hắn đã rơi vào trạng thái chết, chìm vào ngủ đông trong môi trường Aether chân không."

Hart nói tiếp: "Chúng ta cần lập một kế hoạch tìm kiếm và cứu hộ một cách cẩn thận. Tìm một người sống khác hoàn toàn với tìm một xác chết, chưa kể đến cái nơi đáy của Khe nứt lớn chẳng khác nào địa ngục kia".

“Đúng vậy, môi trường của Khe nứt lớn quá phức tạp, chưa kể nó còn ở tận cùng điểm mù của bọn ta, nó sẽ chỉ tồi tệ hơn dự kiến.” Kingsley bổ sung thêm.

Trung tâm của cuộc trò chuyện, Yas không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu phía dưới.

Sau khi hành động kết thúc ba ngày trước, trải qua một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để chỉnh đốn, Đội hành động chống bạo động lại bắt đầu làm việc, thăm dò xung quanh Khe nứt lớn.

Trách nhiệm này thuộc về bản thân, Yas cho là như vậy, hắn đã đánh giá thấp số lượng thế lực tham gia vào hành động lần này khiến Bologo này rơi vào tình cảnh như vậy.

Trời đổ tuyết, trong màn tuyết xám xịt dày đặc có một người khác đi đến. Khi nhìn thấy hắn, Yas ra hiệu cho mấy thành viên trong đội, cả ba người họ đều biết ý rời đi và giao lại nơi này cho Yas.

Ngay sau đó, Lebius, chống nạng, đi đến cạnh hắn cùng với Jeffrey.

"Các ngươi đang lên kế hoạch giải cứu?" Jeffrey hỏi.

"Ừm, nhưng tiến độ rất chậm..." Yas nói, giọng trở nên bất đắc dĩ, "Điều quan trọng nhất là vùng đất bị bỏ hoang là địa phận của Đội số 4. Theo quy định, bọn ta không có quyền can thiệp vào chuyện này. Muốn cứu Bologo thì phải dựa vào bọn họ".

"Vùng đất bị bỏ hoang."

Jeffrey nhìn xuống bóng tối phía dưới, cảm thấy hơi uể oải.

Lebius thì vẫn như thường lệ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng bên, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

“Palmer ổn chứ?” Yas nói sang chuyện khác.

"Cũng may là Bologo đã găm hắn vào vách đá nên hắn mới thoát chết. Giờ hắn đang ở Viện điều dưỡng Biên giới, mặc dù không chết nhưng tình trạng của hắn không được tốt lắm, vẫn đang trong trạng thái hôn mê."

Jeffrey tiếp tục cảm khái, "Hai con quỷ xui xẻo này thế mà lại gặp phải tất cả kẻ địch có thể gặp trong hành động lần này. Điều kinh khủng nhất là cho dù là rễ chồi rữa hay là Phụ Quyền Giả thì cả hai đều chiến đấu một hồi".

Yas cũng cười khổ, có lẽ do đây là người đi vay đi, là người được ma quỷ ưu ái nên mới có thể vượt quá mong đợi bình thường.

"Lebius, ngươi không có ý kiến gì sao? Bây giờ thành viên quan trọng nhất trong đội của ngươi đang ở cùng một chỗ với Cái ác."

Yas lại nói với Lebius. Mặc dù hắn quen với sự thờ ơ của người bạn này, nhưng hiện giờ mà Lebius vẫn như vậy khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuyến phòng thủ Tĩnh Mịch bao phủ vùng đất bị bỏ hoang, Aether không thể tồn tại ở nơi này, khả năng bất tử mà Bologo vẫn tự hào sẽ mất đi tác dụng, nhưng Lebius vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Cứ như thể Bologo không phải đang rơi vào chốn hiểm nguy mà chỉ là ra ngoài đi mua một chai rượu.

"Ta không lo lắng về Bologo, hắn là một người chuyên nghiệp, tình thế nguy hiểm này không thể làm khó hắn", Lebius nói, "Điều ta lo lắng hơn cả là dây rốn của hắn".

Nghe thấy từ dây rốn, Jeffrey và Yas đều có phản ứng, vẻ mặt của họ rất kỳ quái, như thể một rắc rối khác lớn hơn lại nổi lên.

"Ta đang tự hỏi liệu Bologo có tìm thấy những thứ đó không, và nếu có thì chúng ta nên giải thích như thế nào với hắn."

Lebius hỏi lại hai người họ. Nhất thời cả ba rơi vào trầm mặc.